Mặt nạ hoàn hảo chương 9.3

“Em vẫn không thể tin được. Penny kết hôn”, Angelica Carlisle, người bạn thân quen nhất của Freddie vừa nói vừa cười nắc nẻ.

Cô và Freddie đang uống cà phê, một thói quen mới học từ Mỹ của cô, trong phòng khách của ngôi nhà thành phố đã từng thuộc về mẹ cô.

Freddie đã tham dự rất nhiều tiệc trà và bữa tối ờ đây, đọc gần hết sách trong phòng làm việc, và thường xuyên đến chơi vào Chủ Nhật, ngày trong tuần chỉ dành riêng cho gia đình và những người bạn thân nhất. Angelica đã nhắc đến những thay đổi về nội thất cô định thực hiện đối với ngôi nhà này. Nhưng cô vẫn còn đang sắp xếp cho ổn định – cô trở lại Anh mới được một tháng. Ngôi nhà không thay đổi gì. Và không gian quá quen thuộc của ba lăm năm trước – giấy dán tường hoa hồng và dây thường xuân ấm cúng đã phai màu, những bức tranh màu nước của một người dì không chồng đã qua đời từ lâu được giữ gìn cẩn thận, những chiếc đĩa tưởng niệm hai lăm năm trị vì của Nữ hoàng – khiến cho sự khác biệt ở con người cô càng gây giật mình hơn.

Anh luôn nghĩ cô dễ nhìn, khỏe khoắn và nét mặt mạnh mẽ, ấn tượng hơn là xinh đẹp. Nhung suốt những năm sống trong cuộc hôn nhân ngắn ngủi và thời kỳ góa bụa, cô đã có được sức quyên rũ của riêng mình. Thay vì đôi mắt luôn lanh lợi mở to như anh vẫn nhớ, giờ mí mắt trĩu xuống và đầy bí ẩn. Nụ cười của cô, luôn hơi cong lên ở một khóe miệng, theo cách nào đó cũng tỏa ra đầy nhục cảm, nhu thể trong khi cư xử vói vẻ nghiêm trang hoàn hảo, cô cũng nung nấu những suy nghĩ tinh quái bên dưới vẻ ngoài đứng đắn đó.

Và anh, với sự thất kinh cùa mình, bắt đầu nghĩ về cô như một đối tượng của khao khát lần đầu tiên trong đời. Angelica, người đã luôn giống như một người em với anh, một người em gái phiền phức, quá thành thật và không thương tiếc nói với anh rằng người thợ may của anh bị mù và bất tài, rằng anh cần chải răng trong ít nhất là ba phút, và rằng nếu anh uống hơn hai giọt sâm-banh, anh không được phép nhảy điệu van-xơ vì sự an toàn của mọi người.

Cô nhấp một ngụm cà phê, cười tấm tắc và lắc đầu. Một lọn tóc lỏng lẻo khéo léo vuốt ve cằm cô, mang đến nét mềm mại mới cho khuôn mặt góc cạnh. Như nhận thấy sự thu hút của lọn tóc đối với anh, cô kéo thẳng nó giữa hai ngón tay, rồi thả ra.

Bằng cách nào đó cô đã thấm đẫm sức hút của quyền lực mới, sự quyến rũ của một Eva vào một cử chỉ nhỏ như thế.

Anh nhận ra mình đã không trả lời và vội vã nói. “Penny hai chín tuổi rồi. Anh ấy cần phải kết hôn”.

“Tất nhiên là thế. Là vì em sửng sốt với vụ tai tiếng đó. Cho dù em có thể đảo tròn mắt trước những trò vui của anh ấy, Penny không phải là người tự gây phiền phức gì quá lớn cho chính mình”.

“Anh biết”, Freddie nói. “Có lẽ anh không nên lơi lỏng đề phòng”.

Anh mười lăm tuổi khi vụ tai nạn cưỡi ngựa của Penny xảy ra. Đó là một tuần mùa hè hiếm hoi họ không ở cạnh nhau: anh ở với họ hàng bên người mẹ quá cố của mình ở Biarritz, Penny ở Aberdeenshire với quý bà Jane, bà cô đằng nội của họ.

Trong vài tháng đầu tiên sau tai nạn cua Penny, Freddie đã lo lắng đến phát ốm. Nhưng sau một thời gian, Penny không còn cần đến một cô bảo mẫu chăm sóc anh cả ngày lẫn đêm, dù anh không còn có thể minh mẫn để nghiên cứu lịch sử của Ủy ban người nghèo, hay thực hiện một bài thuyết giảng đầy sức thuyết phục về việc trao quyền bầu cử cho phụ nữ nữa. Đó là một ơn huệ nhỏ bé trong bước ngoặt tàn khốc của số phận, mà sự bất công của nó vẫn còn ám ánh Freddie. Người anh dũng cảm, tài giỏi của anh, người thường nhận hết lỗi của Freddie về mình trước người cha độc ác của họ, và người có thể có một vị trí quan trọng trong Nghị viện, chỉ còn là một chuyên gia tầm thường trong những nhu cầu hàng ngày của mình.

“Anh không cho rằng cô Edgerton theo đuổi Penny chỉ vì tước hiệu và tài sản của anh ấy”.

“Chú của cô ấy có một mỏ kim cương ở Nam Phi và không có con cái. Anh không nghĩ cô ấy theo đuổi Penny vì tài sản, ít nhất là thế”.

Angelica lấy một mẩu bánh Madeira. Anh quan sát cô lơ đãng lau bơ của chiếc bánh béo ngậy còn lại trên ngón tay, gần giống như là cô đang vuốt ve chiếc khăn ăn. Anh tưởng tượng những ngón tay cô vuốt ve anh thay vào đó.

“Vậy anh nghĩ gì về cô Edgerton này?” cô hỏi.

Anh phải kéo đầu óc ra khỏi những suy nghĩ khêu gợi, và đôi khi cực kỳ trần trụi mà gần đây anh thường nghĩ tới, những suy nghĩ không bao giờ không liên quan đến Angelica đang trong tình trạng thoát y. “Cô Edgerton, à, ừm, cô ấy xinh đẹp, đáng yêu và hay cười. Nhưng không nói nhiều, ngoại trừ khi tán đồng với những gì mà bất kỳ ai đang nói”.

“Thế thì sẽ phù hợp với Penny. Anh ấy thích mọi người đồng ý với mình”.

Điều không ai trong họ nói ra cũng bởi xuất phát từ lòng yêu mến Penny, rằng Penny nhiều nhất cũng chỉ có thể hy vọng lấy được một cô gái có trí thông minh trung bình và không nhiều suy nghĩ độc đáo.

“Đã mười ba năm kể từ tai nạn của anh ấy”, Angelica nói. “Thật đáng nể vì anh ấy đã xoay xở tốt. Anh ấy cũng sẽ xoay xở được với việc này thôi”.

Freddie mỉm cười với cô. “Em nói đúng. Anh nên có thêm lòng tin”.

Họ không nói gì trong khoảng một phút, cô nhấm nháp một mẩu bánh Madeira khác, anh xoay một chiếc bánh quy hạnh nhân trong những ngón tay.

“À”, họ nói gần như cùng một lúc.

“Em trước đi”, anh đề nghị.

“Không, không, anh nói trước. Anh là khách của em”.

“Anh… anh muốn nhờ em giúp đỡ một việc”, anh nói.

“Trong suốt những năm quen biết anh, em nhớ chưa có lần nào anh nhờ tới sự giúp đỡ của em. Em thừa nhận chuyện đó là do em thường xuyên áp đặt ý kiến và mong muốn của mình lên anh”. Mắt cô lấp lánh. “Nhưng làm ơn nói tiếp đi; em đang cực kỳ ngạc nhiên đó”.

Anh yêu cái miệng của nó mỉm cười biết bao. Tại sao trước đây anh chưa bao giờ chú ý đến sức hấp dẫn của nụ cười sắp nở đó nhỉ?

“Anh nhìn thấy một bức tranh thú vị ở nhà cô Edgerton. Không ai biết danh tính của họa sĩ. Anh tin rằng anh đã nhìn thấy một tác phấm có phong cách và xu hướng như thế. Nhưng anh không thể nhớ khi nào và ở đâu”, anh nói. “Anh tin tưởng vào trí nhớ cũng như kiến thức siêu phàm cùa em trong những chuyện như thế này”.

“Ừm, những lời khen tặng. Em mê mẩn những lời khen tặng. Nịnh bợ sẽ giúp anh được việc, anh chàng ạ”.

“Em biết là anh không biết cách nịnh bợ mà”. Mười năm trước Angelica đã từng là một người đặc biệt sảnh sỏi với nghệ thuật. Bây giờ, cô là một người rất uyên thâm trong lĩnh vực này. “Anh đã chụp vài tấm ảnh của bức tranh đó. Anh có thể đưa em xem sau khi đã rửa chúng không?”

Cô nghiêng đầu sang một bên và nghịch với lọn tóc ở cằm lần nữa. “Nhưng em vẫn chưa đồng ý giúp anh. Trước tiên, em nghĩ là em muốn nghe câu trả lời với yêu cầu giúp đỡ của em. Em đã đợi câu trả lời này nhiều tuần rồi, anh nhớ không?”

Và cũng nhiều tuần rồi anh đã không thể nghĩ đến chuyện gì khác ngoài nó.

Anh đỏ mặt dù không muốn thế. “Em nói đến bức chân dung?”

Bức tranh khỏa thân cô muốn anh vẽ mình. Khi anh khẳng định với Penny rằng nghiên cứu vóc dáng cua phụ nữ chẳng có gì dâm dục, đầu anh đã tràn ngập những hình anh đầy dâm dục của Angelica rồi.

“Phải, chính nó”.

Cô thẳng thừng và gần như thản nhiên, trong khi anh cảm thấy lúng túng, lạ lẫm và quá ấm áp.

“Em biết rằng anh không phải là một chuyên gia về miêu tả con người”.

“Anh luôn luôn quá khiêm tốn, Freddie thân mến. Em sẽ không yêu cầu anh nếu em không có lòng tin vào khả năng của anh. Em đã nhìn thấy những tác phẩm anh vẽ, anh rất giỏi trong việc miêu tả con người”.

Cô nói đúng, mặc dù sở thích của anh không phải vẽ chân dung. Khi còn nhỏ, anh vốn là một đứa bé vụng về có thiên hướng tự làm mình bị thương, và vì thế anh luôn bị giữ trong nhà trong khi việc anh mong mỏi nhất là được ra ngoài, chạy nhảy, lộn nhào và lộn nhào, hay chỉ đơn giản là nằm trên cỏ và quan sát sự thay đổi màu sắc cùa bầu trời. Vẽ chân dung người nghĩa là phải vẽ trong phòng, trong khi anh thích ở ngoài trời, nắm bắt màu kem hồng rực rỡ của cây anh đào đang nở rộ hoa hay những cảm xúc khó định hình ở một bữa tiệc dã ngoại.

Nhưng khi anh nhìn cô, anh đã bắt đầu tính toán trong đầu tỷ lệ pha trộn giữa màu đất Naples và màu đỏ son, thêm một chút trắng bạc nữa đế giống với làn đa hồng hào, khỏe mạnh của cô.

“Em đã nói bức tranh là để dành cho bộ sưu tập riêng của em?”

“Đó là ý định của em”.

“Và em sẽ không triển lãm nó?”

“Quá quan tâm đến danh dự cho em đấy.” Cô mim cười đùa cợt. “Tại sao không bảo em vẽ tranh bán khỏa thân cho đứng đắn?”

“Anh cần một lời hứa”.

Anh vốn là một người dễ dãi. Nhưng anh sẽ không nhường bước trong chuyện này.

“Em muốn có một thứ ghi nhớ tuổi trẻ của mình, để một ngày nào đó em có thể nhìn lại và thở dài truóc sắc đẹp đã mất. Em trang trọng hứa với anh rằng không những em sẽ không triển lãm ở bât kỳ đâu, mà em cũng không trưng bày nó trong chính nhà mình. Thav vào đó, em sẽ để nó trong một thùng kín, và không mở ra cho đến khi em nhìn thấy một mụ phù thủy xấu xí trong gương”. Cô mỉm cười lần nữa. “Như thế thỏa mãn anh chưa?”

Anh nuốt nghẹn. “Vậy được rồi. Anh sẽ làm”.

Cô đặt tách trà xuông và nhìn thẳng vào anh. “Trong trường hợp đó, em thấy mình rất sẵn lòng để giúp anh truy lùng lai lịch bức tranh bí ẩn kia”.

One thought on “Mặt nạ hoàn hảo chương 9.3

Leave a reply to tomjerry9 Cancel reply